Cho dù tiếp tục duy trì được đã phát triển mạnh thì vùng nông thôn của Trung Quốc cũng không thể nuôi sống được 750 triệu nông dân trên một diện tích đất canh tác chỉ bằng chưa đầy 1/4 diện tích đất có thể canh tác của Mỹ. Hơn 150 triệu mingong (công nhân-nông dân) đã rời bỏ nông thôn để gia nhập đội quân lao động ở các vùng thành thị. Một nhà ngoại giao phương Tây cho răng Trung Quốc đang bị trừng phạt bởi mức tăng trưởng cao. Trong những biện pháp của chính phủ có chính sách giáo dục miễn phí sẽ được thực hiện vào năm 2007 đối với nông dân, thiết lập chế độ bảo hiểm y tế công cộng ở 80% vùng nông thôn vào năm 2008.
Ngoài những hứa hẹn này còn có việc xóa bỏ thuế nông nghiệp trong năm 2006 đã được quyết định và việc khôi phục các công trình hạ tầng cơ sở bên ngoài các thành phố lớn. Han Jun cho rằng thậm chí với những biện pháp này, hô ngăn cách giữa thành phố và nông thôn vẫn không thể giảm trước năm 2010. Giống như ở Pari, sự bất bình của người dân được thể hiện trên các đường phố ở Bắc Kinh. Tình trạng tiến thoái lưỡng nan của chế độ Trung Quốc được thể hiện thu nhỏ qua một tỉnh Quảng Đông, xung quanh Quảng Châu và vùng đồng bằng Châu Giang vốn là tâm điểm của sự thành công rực rỡ của Trung Quốc. Chính ở đó, chứ không phải một tỉnh xa xôi hẻo lánh nào khác, là nơi tập họp mọi sự bất bình trong năm 2005: đã diễn ra các cuộc biếu tình của công nhân, các cuộc tuần hành của những người bị tước quyền sở hữu đất đai… Cũng chính tại đây tháng 12 năm 2005, cảnh sát đã băn vào đám đông đang tức giận – lần đầu tiên kể từ năm 1989. Sau các cải cách kinh tế, Hồ Cẩm Đào có thể sẽ tiến hành các cải cách xã hội. Tuy nhiên, ông này chưa phải là con người của các cải cách chính trị.
Báo
chí nước ngoài cho rằng nhằm trấn yên các vùng nông thôn, Trung Quốc đã
tăng đáng kể ngân sách quốc phòng trong năm 2006. Chi phí quân sự tăng
14,7%, lên tới 283,8 tỉ NDT (35,1 tỉ USD). Ke từ 20 năm nay, trừ năm
2003, mỗi năm ngân sách quốc phòng của Trung Quốc tăng thêm 10% .