“Fernández tiếp tục quan sát bằng cặp ống nhòm để đảm bảo pháo
không bắn vào chúng. Trong lúc đó đến thêm khoảng 20 cỗ pháo 85 ly.
Viên sĩ quan chỉ huy vừa đến cũng đề nghị cho bắn vào 2 chiếc pháo
hạm. Fernández ra lệnh cho những khẩu pháo mới đến nhập vào hàng ngũ và làm
theo lệnh đã đưa ra. Mặt trận mới của ông bây giờ trải rộng hơn 150 Yard.
“Cuộc tranh luận về tấn công pháo hạm kéo dài không lâu. Vì
Fernández đã trông thấy những máy bay của lực lượng không quân Cuba cũng tấn
công vào những tàu nhỏ. Ông thấy hài lòng. Đó là lần đầu trong suốt cuộc chiến
ông nhìn thấy những máy bay đồng đội.”Sau khoảng 30 phút, hai con tàu chiến
chạy ra khơi xa. Sau này chứ không phải lúc đó Fernamdez nhẩm tính: Hình như
không bao giờ kết thúc.
“Về phần mình, viên tư lệnh (Mỹ), Crutchfield, đi trên tàu Eaton,
cũng cảm thấy không biết khi nào cuộc chiến kết thúc. Sau khi trở lại đội hình,
gắn bó với cái bóng thuỷ chung của nó là tàu Murray, hai chiếc tàu Mỹ đã làm
một cuộc thăm dò vùng này dọc theo chiều dài của bờ biển. Washington vẫn liên
tục yêu cầu thông tin ông ta đã nhìn thấy một số tàu nhỏ vận động giữa tàu
Eaton và bờ biển. Bất thình lình ông thấy những xe tăng đi gần đến bãi biển về
mé trái. Chỉ cách độ 2.000 Yardnhững xe tăng đó nổ súng.
“Một viên đạn bay qua đài chỉ huy và rơi cách tàu 50 yard,
quá xa để có thể làm tàu bị thường. Một viên khác rơi ở nơi còn cách 50 yarl
mới tới tàu.
“Thuyền trưởng Perkins, cũng ngồi trên buồng chỉ huy, nghĩ đạn
pháo đã đặt họ vào giữa hai dấu ngoặc đơn. Những pháo binh trên tàu chuẩn bị
khẩn trương. Sĩ quan chỉ huy pháo binh yêu cầu cho phép dùng hoả lực đáp trả.
“Crutchfield từ chối. Ông cho rằng bắn trả thì rất nghiêm trọng.
Nếu những viên đạn kia rơi “thật gần”, tất nhiên họ sẽ phải bắn trả lại. Tuy
nhiên với sự thận trọng tối đa ăn sâu trong tiềm thức được ông ta quyết định
phải chờ đợi.
“Oasinhtơn rõ ràng không muốn những pháo hạm, những tàu chở quân
và các máy bay của họ dính líu vào các hoạt động quân sự. Bây giờ là lúc phải
giữ bình tĩnh. Tuy đã được lệnh có thể có hành động tự vệ. Nhưng đây có phải là
một cuộc tấn công nghiêm trọng không? Ông nhận định rằng không chỉ là những quả
đạn lạc thôi. Đó là đạn pháo của xe tăng, không phải của pháo binh, nếu là của
pháo binh thì nghiêm trọng hơn nhiều. Hoả lực pháo binh của Fernández không bắn
vào gần tàu và thực sự không đe dọa tàu Eaton cũng chẳng đe dọa tàu Murray.
“Ông nói với Peter Perkins (Thuyền trưởng tàu Eaton) cứ giữ vững
hành trình. Tàu Marray đi theo sau vận động sang phía Đông, rời xa bãi biển và
hoả lực địch. Lần tới, một số viên đạn có thể bắn vào pháo hạm và lúc đó họ sẽ
phải dùng hoả lực đáp lại. Không ai muốn bắt đầu cuộc chiến Tranh Thế giới lần
III.
“Một cuộc thảo luận nảy lửa đã nổ ra tại buồng chỉ huy của tàu
Essex. Đô đốc Clark, thuyền trưởng Fickenscher, thuyền trưởng Searcy và nhân
viên của đoàn thuỷ thủ đều cảm thấy khó chịu trước những thông điệp của Tư lệnh
Crutchfield gửi từ tàu Eaton trong đó nhắc lại những lời cầu xin vô vọng của
Pepe San Roman (chỉ huy quân sự Binh đoàn đổ bộ) và lưu ý quân Mỹ chỉ làm nhiệm
vụ hỗ trợ cuộc sơ tán. Chỉ huy cao cấp của tầu Essex cũng có bản saonhững cuộc
trò chuyện của Gray với bãi biển. Cuộc chiến đấu không còn nghi ngờ gì nữa đã ở
bên bờ vực thất bại. Những người ngồi trên tàu chỉ huy có quyền lực để thay đổi
lịch sử. Thuyền trưởng Searcy đang rất buồn bực. Ông nói danh dự của bọn họ
đang bị xúc phạm tất cả đều cảm thấy bị thương.
“Ngài đô đốc bé nhỏ cảm thấy không
thể chịu được nữa. Ba lần ngài đã hỏi Oasinhtơn: “Có một thay đổi gì về phương
án tác chiến không Ba lần người ta đều trả lời ông: “Không””.